"Tham Gia Vào Nhóm Phattrienbanthan360

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Cô gái nhìn bằng “con mắt thứ ba”

Các nhà khoa học đã tốn không ít giấy mực phân tích về hiện tượng “con mắt thứ ba”, tức là một người có khả năng nhìn không phải bằng đôi mắt bình thường. Chuyện ấy chỉ có trên thế giới và rất hãn hữu.

Đâu đó trong các tài liệu về Phật giáo cũng có nhắc đến “con mắt thứ ba” mà các tín đồ phật tử gọi bằng những cái tên như mắt huệ, mắt tâm linh, phật nhãn, mắt thiên đàng…
Tuy nhiên, những câu chuyện đó ít nhiều mang hơi hướng huyễn hoặc. Thế nhưng, hiện tại ở Việt Nam có cô gái có khả năng nhìn bằng trán, mũi, thái dương và đã được khẳng định qua hàng chục cuộc thí nghiệm của các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về những hiện tượng dị biệt.

 
Cuộc thí nghiệm bí mật

mat.jpg
Dù bịt cả hai mắt lại, chị A vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ (Ảnh minh họa)
Trong hơn chục năm qua, nhà khoa học Tuệ Đức, Tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng Việt Nam và các thành viên là các nhà khoa học trong Liên hiệp đã có cả ngàn cuộc nghiên cứu thí nghiệm đề tài về những khả năng được coi là đặc biệt của con người trên khắp cả nước.

Tổng kết các cuộc nghiên cứu, thí nghiệm, các nhà khoa học ở Liên hiệp nhận thấy, có đến 98-99% số người tự nêu ra khả năng “đặc biệt” là lừa bịp. Như vậy con số 1-2% dù vô cùng nhỏ bé, dù còn phải nghiên cứu nhiều, song sự tồn tại những khả năng đặc biệt là có thật?
Có nhiều chuyện kỳ lạ mà các nhà nghiên cứu đã từng thí nghiệm như có người nhìn thấy linh hồn, nhìn thấy quá khứ, nói chuyện với người âm… nhưng với kết quả là đúng sự thực, các nhà khoa học vẫn chưa dám công bố.

Tôi đã từng được ông Tuệ Đức cho xem một đoạn phim quay cuộc thí nghiệm về một hiện tượng mà người ta gọi là bị… “ma” nhập. Đó là một người đàn ông còn trẻ, anh ta thỉnh thoảng lại bị một con “ma chửa” nhập vào khiến mặt mũi đỏ gắt, nói giọng con gái, cứ cười khanh khách và đặc biệt cái bụng tự nhiên trương phình lên như người chửa 8 tháng (?!) Khi các nhà khoa học dùng roi dâu vụt vào cơ thể anh ta, thì tự nhiên “”con ma” thoát ra ngoài, và cái bụng anh dần dần xẹp xuống (?!).

Các nhà khoa học ở Liên hiệp đã nghiên cứu nhiều lần, song vẫn chưa tìm ra lời giải đáp thuyết phục cho hiện tượng trên nên vẫn chưa dám công bố kết quả. Người đời thì cứ cho rằng, đó là hiện tượng “ma” nhập. Những chuyện lạ xảy ra ở nước ta mà các nhà khoa học của Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng đã nghiên cứu là rất nhiều và nó thực sự quá kỳ lạ mà đôi lúc ra không thể phủ nhận, cho rằng đó là vớ vẩn, mê tín, dị đoan.

Chẳng hạn như chuyện về những người có khả năng tìm mộ. Đối với người dân thì những chuyện trên thuộc lĩnh vực mê tín, song đối với các nhà khoa học chuyên nghiên cứu những khả năng đặc biệt của con người thì hoàn toàn mang tính khoa học thuần túy. Ông Tuệ Đức lý giải rằng, mỗi con người, mỗi sự vật trên trái đất đều có một loại sóng đặc biệt mà khoa học chưa tìm ra được bằng máy móc thông thường.

Khi sự vật mất đi, khi con người tan biến vào cát bụi thì loại sóng bí ẩn đó vẫn lưu lại trên trái đất có thể hàng trăm, hàng ngàn năm. Năng lượng bộ não con người là vô tận, con người mới chỉ khám phá được một phần rất nhỏ, song đối với một số người, vì những lý do nào đó, do bệnh tật, tác động của ngoại cảnh, nội lực đã khai mở được phần bí ẩn của bộ não, mà phần bí ẩn này có khả năng giải mã được những loại sóng đặc biệt nào đó. Hiểu một cách đơn giản thì chiếc ti vi hoặc chiếc radio có thể giải mã được tần số sóng, nhà ngoại cảm có thể ví như chiếc ti vi hay chiếc radio vậy.

Những câu chuyện về những hiện tượng lạ, những con người có khả năng đặc biệt ở nước ta cũng như trên thế giới là rất nhiều, tuy nhiên, chuyện về một cô gái có thể đọc được chữ, nhìn thấy mọi vật bằng… trán, bằng mũi, bằng hai thái dương thì đúng là từ cổ chí kim chưa từng gặp bao giờ ở nước ta.

Tôi đã nghe ông Tuệ Đức hé lộ về cô gái có khả năng đặc biệt này từ mấy năm trước, trong những lúc có chút men rượu. Tuy nhiên, khi tôi đặt vài câu hỏi liên quan đến cô gái kia thì ông Tuệ Đức tỉnh liền và lảng sang chuyện khác, mặc cho tôi thuyết phục đủ kiểu.

Mấy năm nay, thi thoảng tôi lại điện thoại hoặc ghé Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng “thăm” ông Đức và… hỏi thăm về cô gái có “con mắt thứ ba”, nhưng cũng chỉ nhận được nhõn một câu “đang nghiên cứu”.
Đối với ông Tuệ Đức, cô gái này là nhân vật đặc biệt nhất mà ông từng gặp, cho nên ông quyết tâm nghiên cứu thật kỹ càng trước khi công bố. Cách đây không lâu, nhà nghiên cứu Nguyễn Giác Hải khi trả lời phỏng vấn trên truyền hình cũng nhắc đến cô gái có khả năng kỳ lạ trên, song nhất định không tiết lộ thông tin cụ thể.

Nhà báo Thanh Tùng, người dẫn chương trình “chuyện lạ Việt Nam” cũng tốn không ít công sức thuyết phục, song ông Hải chỉ lắc đầu. Tôi cũng đã từng gọi điện thoại tới ông Hải, song cũng thất bại. Một số nhà báo biết chuyện này cứ tiếc ngẩn ngơ.

Thời gian trôi đi, không hiểu thương xót cho sự “nhiệt tình” của tôi hay sao mà sáng sớm ông Tuệ Đức đã điện cho tôi bảo tôi đến ngay Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng để gặp người phụ nữ có “con mắt thứ ba”, với điều kiện không được dẫn ai tới theo và nếu viết báo chí thì không được nêu tên, địa chỉ cụ thể của chị ấy.

Các nhà khoa học chưa muốn công bố kết quả các cuộc nghiên cứu vì chưa có lời giải đáp thuyết phục, hơn nữa nếu công bố tên tuổi, địa chỉ cụ thể của người phụ nữ này trên báo chí sẽ có nhiều người tò mò tìm đến làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của chị. Từ đây xin tạm gọi người phụ nữ này là A.

Mới đầu giờ sáng mà căn phòng tầng 4 đã chật kín các nhà khoa học của hai cơ quan nghiên cứu hiện tượng lạ, khả năng đặc biệt của con người là Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng, Trung tâm Bảo trợ Khoa học kỹ thuật truyền thông. Ngoài ra còn có một số nhà khoa học của Viện Khoa học Hình sự, Bộ Công an đến để chứng kiến, ghi nhận và vào cuộc nghiên cứu nhằm vận dụng khả năng của chị A.

Ông Tuệ Đức và các nhà khoa học trong Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng đã làm rất nhiều cuộc thí nghiệm về khả năng đặc biệt của chị A, song lần này là lần tập hợp đầy đủ các nhà khoa học nhất và địa điểm thực hiện cuộc thí nghiệm là ngay tại phòng làm việc của ông.

Khác với tưởng tượng của tôi, chị A không có vẻ ngoài gì đặc biệt. Chị ngoài 30 tuổi mặc áo màu thẫm, chiếc quần kẻ giản dị, trông chị chất phác và bình thường như bao cô gái lam lũ ở các vùng quê. Phương án thực hiện cuộc thí nghiệm đã được vạch sẵn từng bước. Qua mỗi bước thí nghiệm thông minh của các nhà khoa học, khả năng của chị A sẽ được bộc lộ và những toan tính, những chuyện bịp bợm nếu có cũng dễ dàng bị lộ tẩy.

Ông Đức Tuệ đã làm thí nghiệm nhiều lần với chị A nên khuôn mặt ông không có vẻ vừa háo hức vừa nghi ngờ như những nhà khoa học lần đầu được chứng kiến. Lần thử nghiệm này ông tập hợp nhiều nhà khoa học của ba cơ quan hàng đầu Việt Nam chuyên nghiên cứu hiện tượng lạ, cốt để cùng hợp tác đi tìm lời giải thích cặn kẽ, có sức thuyết phục.

Sau khi đã trình bày kết quả các lần thí nghiệm trước, những đặc điểm sơ lược về thân nhân của chị A, ông tiến hành làm thí nghiệm trước sự chứng kiến của đông đảo các nhà khoa học đứng ngồi xung quanh. Chiếc camera của ông Đức được bật lên, cuốn băng chạy sè sè.

Bước đầu tiên, ông Đức yêu cầu chị A nhắm mắt lại. Sau khi chị A đã nhắm tịt mắt cả hai mắt trước sự chứng kiến của mọi người thì một nhà khoa học cầm tờ Chuyên đề ANTG mà tôi mang đến tiến về phía chị A. Nhà khoa học này giơ tờ báo lên trước mặt. Chị A cũng ngước mặt lên theo như thể chị thấy mọi hành động của nhà khoa học này. Tất cả những người chứng kiến lần đầu đều trố mắt kinh ngạc. Nhưng ngạc nhiên hơn là chị “đọc” báo… bằng trán rất trôi chảy.

Đó mới chỉ là bước đầu tiên của cuộc thí nghiệm. Để hóa giải mọi nghi ngờ khi một số người đặt câu hỏi: “Liệu chị A có nhìn theo kiểu ti hí không?”. Ông Tuệ Đức dùng mẩu băng dính đen dính hai mí mắt chị A lại. Với hai mẩu băng dính chắc chắn, chị A cố mở thế nào hai mí mắt cũng không nhích lên được. Tuy nhiên, khuôn mặt chị A vẫn thanh thản. Chị đọc vanh vách hết trang này đến trang kia của tờ báo như bất cứ một người bình thường nào.

Đây là tờ báo vừa phát hành buổi sáng mà tôi cầm đến, nên nhiều khả năng chị A chưa được đọc lần nào chứ đừng nói đến chuyện chị đã đọc thuộc lòng. Tuy nhiên, bất cứ tài liệu nào được đưa ra trước đôi mắt dán chặt bằng miếng băng dính đen ngòm kia chị A đều đọc rất trôi chảy.

Để loại bỏ khả năng đôi mắt chị A đặc biệt đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu lớp mi và băng dính mỏng, các nhà khoa học dùng tiếp tờ tạp chí để che trước hai mắt chị. Tuy vậy, chị A vẫn đọc làu làu như không hề có chuyện gì xẩy ra, thậm chí các nhà khoa học mang cả cuốn sách dày hơn 100cm che trước mắt cũng không gây khó khăn gì cho việc tiếp nhận thông tin của chị A từ những tờ báo.

Lạ lùng hơn, chị ngước trán lên tường nhà đọc chính xác con số chỉ từng giây, từng phút trong chiếc đồng hồ treo tường: chị chỉ tay, và miêu tả hình dáng, quần áo từng giáo sư, tiến sĩ, các nhà khoa học đang đứng ngồi khắp phòng, khiến các nhà khoa học hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Một nhà khoa học còn cẩn thận bằng cách dùng chính đôi tay của mình bịt hai mắt chị A nhưng hỏi vật gì xung quanh, chị nói đúng vật đó. Một nhà khoa học khác thì nghĩ ra dùng hai chiếc cốc sứ dày, chụp vào mắt chị A và đem cuốn Kinh Dịch bày trước mắt chị. Chị vẫn đọc lưu loát, không sai một lỗi chính tả.

Ngay cả nghiên cứu của Nguyễn Giác Hải cũng đã từng mất mấy ngày trời để sáng chế ra một chiếc kính có mắt kính đen ngòm, dày cộp, ôm kín mắt chị A song ông ngồi quan sát chị cả ngày, chị vẫn đeo kính và làm việc bình thường, xem ti vi, đọc sách như không có chuyện gì xẩy ra. Người khác đeo chiếc kính đặc biệt của ông, trước mặt sẽ chỉ là bóng đêm đen kịt.

Để tìm ra vị trí “con mắt thứ ba” của chị A, các nhà khoa học che kín cả khuôn mặt chị lại. Lúc này, dù cố gắng thế nào chị cũng không thấy gì nữa. Như vậy, dù “con mắt thứ ba” của chị nằm ở đâu trên khuôn mặt thì nó cũng đã bị che khuất.

Ông Tuệ Đức kéo dần vật che mặt xuống từ phía đỉnh dầu xuống phía cằm. Khi vật che hở phần trán, điểm giữa hai lông mày thì chị lại nhìn được. Chị A cũng khẳng định rằng nhìn được là nhờ “con mắt” ở trán, phía trên sống mũi, điểm giữa hai lông mày. Chị nhận thấy có một luồng ánh sáng chiều từ trán ra và thu nhận được hình ảnh trước mắt như một chiếc máy quay phim vậy. Chuyện nghe cứ như có vị bồ tát có con mắt giữa trán ở trong phim Tây Du Ký!

Ông Tuệ Đức cùng các thành viên trong đoàn nghiên cứu tiếp tục bịt khắp mặt của chị A và chỉ để hở một điểm nhỏ ở mũi theo yêu cầu của chị. Thật ngoài sức tưởng tượng khi chị có thể nhìn thấy mọi vật và đọc được mọi loại sách báo bằng mũi.

Các nhà khoa học lại che mũi và để hở một bên thái dương. Lại một sự sửng sốt mới: Thái dương của chị A cũng có “mắt”. Che thái dương bên trái chị đọc sách bằng thái dương bên phải, che thái dương bên phải thì chị đọc sách bằng thái dương bên trái.

Theo lời kể của chị A và ông Tuệ Đức, người đã 4 năm miệt mài, âm thầm nghiên cứu hiện tượng lạ này thì chị A không những có “con mắt thứ ba” mà điều đặc biệt là bằng sự điều khiến từ suy nghĩ của chị, “con mắt” sẽ phát huy tác dụng ở trán, ở hai bên thái dương hoặc ở “mũi”.

Do vậy, dù có bịt cả hai mắt, che cả mặt song chỉ cần hở ra một trong 4 điểm trên khuôn mặt là chị A có thể nổ xe máy phóng vù vù trên đường đông người qua lại. Điều này, ông Tuệ Đức cũng đã làm thí nghiệm. Chính chị A trong hoàn cảnh bịt mắt đã chở ông Đức dọc đường làng, vượt qua các chướng ngại vật do các nhà khoa học sắp xếp.

Theo ông Tuệ Đức, cách đây 4 năm, khi ông bắt đầu nghiên cứu thì thi thoảng chị A mới bộc lộ khả năng đặc biệt. Mỗi khi khả năng của chị bộc lộ, gia đình lại gọi ông đến làm thí nghiệm và lần nào cũng thành công mỹ mãn. Thời gian gần đây, “”con mắt thứ ba” của chị đã ổn định hơn và có thể nhìn bất cứ lúc nào.

Khả năng đặc biệt của chị A, theo lý giải bước đầu của các nhà khoa học, có thể là một ngoại lực hoặc nội lực nào đó đã vô tình đánh thức một cơ quan bí ẩn của não bộ mà các nhà khoa học chưa phát hiện ra.

Việc chị A nhìn được bằng “con mắt thứ ba” là rất lạ đời, bởi chị không tập yoga, không tập thiền mà theo chị và gia đình thì chị cũng chẳng có tiền sử bệnh tật hay bị một chấn thương nào.
Hoàn cảnh gia đình chị cũng bình thường. Chị sinh ra trong một gia đình làm nghề nông ở Hải Phòng. Chị đã lấy chồng, có con và hiện đang sống với chồng ở Lương Sơn (Hòa Bình) rất bình thường như bao phụ nữ khác.

Chị A cho biết, một ngày cách đây 5 năm, tự nhiên chị thấy có một luồng sáng từ trán chiếu ra và chị cảm nhận được những hình ảnh mờ nhạt qua luồng sáng đó. Sợ hãi quá, chị dùng băng dính đen dính “con mắt” ở trán đó lại, nhưng rồi bằng sự điều khiển qua ý nghĩ, chị lại thấy có luồng sáng phát ra từ mũi.

Chị dán ở mũi thì lại nhìn được ở thái dương. Chị và gia đình quá sợ hãi, không biết nguyên nhân vì sao. Thế rồi một người mách chị đến Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng, nơi có các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về các hiện tượng đặc biệt, mỗi ngày chị đã nhìn thấy rõ mọi vật rõ hơn bằng “”con mắt thứ ba”, còn mắt” ấy đã nhìn mọi vật rõ như mắt thường.
Theo Phạm Ngọc Dương/Báo An Ninh Thế Giới

Bài Viết Cùng Chủ Đề



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger... "Tham Gia Vào Nhóm Phattrienbanthan360

MÁY TÍNH ĐIỆN TỬ